Điệp vũ, Phi Tuyết…..Lạc thanh hiên

Archive for Tháng Tám, 2013

Khuynh Lan Chiêu Tuyết_chương 13

Chương 13: Thích khách

psu (1)

Phiền não đối với Thập Tam vô tâm vô phế liền bị vất ra sau đầu rất nhanh. Nàng lại tiếp tục
cuộc đời làm ảnh vệ, hạnh phúc làm sâu gạo trên sà nhà của hoàng đế. Thỉnh thoảng nhàm
chán thì đem Đại tướng quân Hồ Lam ra làm trò tiêu khiển. Phải nói địa vị của nàng còn thoải
mái hơn cả hoàng hậu ngày ngày cưỡi trên đầu hoàng đế, vui vui thì chà đạp tướng quân.
(^_^)=V
Tuy nhiên trời xanh có mắt không để bé con Thập Tam vui sướng quá lâu, vào một đêm gió mát
nhưng không trăng bi kịch của nàng chính thức mở màn. Thập Tam đang thiu thiu ngủ ở cái ổ
trên sà nhà của nàng, liền bị giật mình vì tiếng binh khí chạm nhau chát chúa bên ngoài.
“Có thích khách, hộ giá bảo vệ hoàng thượng”
“Hoàng thượng” Thập Tam nhanh chóng phi thân xuống chắn trước long sàng, nàng rút đoản
kiếm chuẩn bị ứng chiến.
“Chuyện gì?” Viêm Hạo bật dậy vén màn bước xuống giường. Vì là mua hè áo ngủ màu hoàng
kim để mở lộ khuôn ngực trắng nõn nhưng rắc chắc hiện rõ từng múi cơ bắp tráng kiện. Mặc dù
đã quen khi nhìn thấy thân trên của bọn ảnh vệ thường ngày nhưng hoàng thượng thì khác a.
Thập Tam hai má nóng bừng………~ing chính là mặt dày như nàng cũng có lúc thẹn thùng.
Nhưng ai bảo thân trên của hoàng thượng đẹp quá làm chi, không xấu xấu bẩn bẩn như đám
anh em ảnh vệ lười tắm kia. ( tập thể ảnh vệ: chúng ta lười tắm khi nào……..oan uổng aaaa).
“Cẩn thận” lúc Thập Tam còn đang thất thần, eo liền bị bàn tay cứng rắn bắt lấy xoay một vòng
đẹp mắt đáp xuống khuôn ngực làm người ta chảy nước miếng kia. Viêm Hạo một tay hộ nàng
trong ngực một tay rút ra kiếm vàng trên đầu giường, một đường nhanh nhẹn kết liễu một tên
hắc y lọt lưới thoát được vào phòng.
“Có sao không?” giọng nói trầm thấp bình thường lạnh băng nay lại ôn nhu pha một chút phiền
não vì chính hắn cũng không hiểu sao lại phải ôn nhu với nàng a. Đáng lẽ phải phạt cái tội ứng
chiến mà còn thất thần.
“Ư….” Thực sự nhìn đã đẹp, dựa vào lại ấm áp, xúc cảm trơn mượt hiếm có, mà còn thơm nữa
chứ đích thị là mùi long tiên hương thượng đẳng nha. Không phải long tiên hương có mùi nồng
hơn, cái này nhẹ nhàng thanh lạnh không lẽ hữu xạ tự nhiên hương? Thập Tam không nghe thấy
Viêm Hạo hỏi vì còn đang bận nổi máu mê trai.
“Thập Tam ngươi lại thất thần cái gì?” Viêm Hạo vừa tức vừa buồn cười nhìn Thập Tam cười
ngơ ngác vừa sờ vừa cọ trong ngực. Không biết khu huấn luyện của hắn đào tạo ảnh vệ hay
đào tạo sắc nữ nữa.
“Ách hoàng thượng” Thập Tam cuối cùng cũng hồi thần, xấu hổ chui ra khỏi ngực hoàng đế.
Nha..nha..nha nàng sau có thể phi lễ chủ nhân như thế được đáng đánh đòn a. Nhưng Thập
Tam bây giờ không phải lúc tự hỏi có phi lễ hay không mà thích khác tấn công kìa.
“Hoàng thượng cẩn thận” một mũi tên xuyên qua cửa sổ thẳng đến sau lưng Việm Hạo rất may
Thập Tam đầu óc thanh tỉnh lại nhảy lên tung một chưởng khiến mũi tên chêc hướng bắn vào
cột nhà.
“Hoàng thượng không sao rồi” Thập Tam cười toe nói.
“Thập Tam trẫm không bị trúng tên nhưng bị heo con nhà ngươi đèn chết rồi. Có phải gần đây
ăn vụng điểm tâm quá nhiều không?” Viêm Hạo trêu đùa dùng bàn tay bót hông nàng ám chỉ nó
đã tăng lên không ít thịt.
“Á hoàng thượng phi lễ ta” Thập Tam bực mình chu mỏ định vùng dậy thì một trận choáng váng
đáng tới.
“Thập Tam, người bị phi lễ là trẫm mới đúng” Viêm Hạo ca thán nói, nhưng không thấy thân hình
mềm mại nhúc nhích.
“Thập Tam? còn không mau đứng lên? …Thập Tam..?” Viêm Hạo phát hiện không ổn, hắn liền
bật dậy thân hình Thập Tam mềm nhũn ngã xuống hiển nhiên đã hôn mê. Việm Hạo vội bắt lấy
mạch môn của nàng liền nhìn thấy bàn tay Thập Tam có một vết thương đã biến thành màu đen.
Hóa ra vừa rồi nàng dùng tay cản tên chứ không phải chưởng phong. Hiển nhiên đại danh đỉnh
đỉnh ảnh vệ Thập Tam đã trúng độc, Viêm Hạo nhịn không được mắng một câu “Chết tiệt”.

———————————-
Thập Tam trong khi mê man nhớ là mình rất đau, có nhiều người bu quanh nàng làm gì đó hết
bắt mạch rồi lại ngân trâm. Còn có giọng ai đó quát tháo “Không cứu được nàng thì các ngươi
chôn cùng”. Đôi khi ai đó đổ vào miệng nàng thức nước có mùi nồng ghê tởm mà còn đắng
nghét nữa. Đến ngày thứ ba Thập Tam dần hết đau, nàng cố hết sức mở mắt để người kia
không gầm lên nữa, nếu tiếp tục đề hắn gầm hết nàng liền chết vì đau đầu.
“Thập Tam tỉnh rồi” ai đó hô lên.
“Thái y lại xem”
“Thập Tam cô nương đã qua cơn nguy hiểm, độc đã giải cần tĩnh dưỡng vài ngày liền tốt” giọng
già nua của thái y nói.
“Cứ vậy đi” một giọng lạnh tanh nói, sau đó rất nhiều bước chân lục đục ra khỏi phòng. Ông trời
a cuối cùng nàng cũng được yên tĩnh mà ngủ.
Sau
một tuần nghỉ phép trên giường, Thập Tam nhà chúng ta lại sinh long đoạt hổ.
“Thập Tam” Ảnh trầm mặt bước vào phòng Thập Tam.
“Sư phụ đến thắm ta sao, ta rất tốt nha”
“Vậy chuẩn bị hành trang ngày mai đến một nơi”
“Nơi nào?”
“Trại huấn luyện ảnh vệ cao cấp”
“Nhưng ta còn phải bảo vệ hoàng thượng ma” Thập Tam trong ngực bỗng ủy khuất.
“Ngươi còn dám nói …… hừ không đôi co nữa vì ngươi không đạt yêu cầu hoàng thượng mới
đem ngươi mang vào trại huấn luyện cao cấp” Ảnh nhìn thấy khóe mắt Thập Tam đã bắt đầu đỏ
lên và có chiều hướng ướt át liền bắn ra một câu rồi vội vàng chạy lấy người. Thật tình hắn cũng
không nỡ, không biết hoàng thượng nghĩ gì nữa. Đem Thâp Tam vào trại huấn luyện địa ngục đó
không phải là muốn lấy mạng nàng sao. Rõ ràng lúc Thập Tam trúng độc hoàng thượng lo lắng
không yên, túc trực ba ngày ba đêm bên giường. Vậy mà khi con bé tỉnh dậy liền phủi mông
chạy mất còn ném ra một mệnh lệnh tuyệt tình. Ảnh chỉ biết thở dài hắn cũng chính là thân bất
do kỷ mà.

—————————————
Bên trong Ngự Thư Phòng, Viêm Hạo hiếm hoi không vùi đầu vào mớ tấu chương chất cao như
núi trên bàn. Hắn đang đút vụn bánh cho con chuột Tiểu Khoan của Thập Tam. Từ ngày có con
chuột ở đây Hồ Lam cũng ít rảnh rỗi mà chạy đến trêu chọc hắn. Nhìn con chuột hạnh phúc
dùng hai chân trước chùi mép, Viêm Hạo thở dài tự hỏi chủ nhân của con chuột nhỏ bây giờ ra
sao.
Ngày đó hắn tưởng nàng chỉ trúng độc bình thường, nhưng khi nghe thái y chuẩn đoán nàng
trúng một loại kỳ độc khó giải tim hắn như chìn xuống đáy cốc. Nôn nóng, lo lắng, đau khổ đan
xen suốt ba ngày đêm bồi bên giường nàng khiến cho hắn nhận ra tồn tại của nàng đối với hắn
là đặc biệt. Thứ tình cảm không biết tên trong ngực như chồi non sau mưa nhanh chóng nảy
mầm rồi nở hoa.
Hắn là thiên tử là rồng trong loài người, cho nên không ngu ngốc mà trối bỏ thứ mà trước sau gì
cũng phải đón nhận. Hắn hạ quyết tâm nếu nàng tỉnh lại liền vĩnh viễn nắm lấy không buông tay.
Và nàng đã tỉnh lại, đó là ý trời nàng phải thuộc về hắn. Nhưng hắn là hoàng đế chỉ có kẻ mạnh
mới có tư cách đứng bên cạnh hắn. Có trời biết hắn muốn phủng nàng trong tay mà cưng chiều
biết bao, nhưng ôn nhu chính là thuốc độc cưng chiều sẽ thành lưỡi dao sắc đâm vào ngực
nàng lúc nào không hay. Cho dù không nỡ hắn vẫn ra lệnh cho Ảnh mang Thập Tam đến trại
huấn luyện cao cấp tuy nơi đó bị coi là địa ngục trần gian, một là phải cường sống sót mà ra hai
thì chết không chỗ chôn thây. Nhưng vật nhỏ bé bỏng của hắn đủ cường, hắn tin nàng chính là
viên ngọc sáng chỉ cần được mài dũa sẽ tỏa sáng. Ngọc quý mới xứng đáng được rồng vĩnh
viễn mang theo bên người, Thập Tam a đừng phụ kì vọng của ta.

—————————————–
Thập Tam mếu máo theo Ảnh đến một trang viện âm u đổ nát, nhưng nàng biết đây chỉ là bên
ngoài vì bên dưới lòng đất của trang viên chính là trại huấn luyện ảnh vệ cao cấp. Tuy đối với
một ảnh vệ được đến đây là một vinh dự, vì được chủ nhân xem trọng và bất cứ người nào
hoàn thành hấu luyện đều trở thành cao thủ huyền thoại của ảnh vệ. Nhưng nàng không muốn
nàng một khoái đạt bên ngoài nha không cần làm huyền thoại gì cả nhưng hoàng thượng đã hạ
lệnh không thể kháng chỉ. Nghĩ đến hoàng thượng Thập Tam lại thấy ủy khuất dâng lên trong
ngực. Khi hoàng thượng quay lưng đi không hiểu sao nàng cảm thấy mất mát, vì nàng quá trung
thành với ngài sao? Đúng nàng là người trung thành nhất với hoàng thượng. Ngài là thần tượng
trong tâm nàng, là giấc mơ nhỏ bé của thiếu nữ vì hoàng thượng nàng có thể làm tất cả. Hoàng
thượng ta sẽ không phụ sự kì vọng của ngài, hoàng thượng hãy đợi Thập Tam. Ta sẽ trở nên
thực tài giỏi để bảo vệ ngài.


Niệm Bồ Công Anh_chương 15

Chương 15: Dù có cách xa

61483_474306525935775_1203567950_n

Thảo nguyên vẫn xanh, theo từng cơn gió bồ công anh dã từ đất mẹ bay xa theo đuổi một mối tình không có điểm kết. Cho đến một ngày không còn sức để bay, bồ công anh đậu lại mang theo bi thương đi vào lòng đất sản sinh hậu đại vươn mình theo gió. Dù có vĩnh viễn vô vọng nhưng tình yêu gió vẫn đọng mãi trong tim.

Sau đêm hôm đó Băng Nhi vẫn không tốt hơn, tuy đã hạ sốt nhưng vẫn ngủ ly bì thời gian thanh tỉnh ngày càng ít. Huyền Ngự đôi mắt thâm quầng túc trực bên giường, nhãn đồng màu lục bảo đã mất đi tinh anh chỉ vằn tơ máu đượm buồn.

“Vương nhận được tin một ngày nữa Đông Phương đảo chủ cùng phu nhân sẽ đến”

“Ân” Huyền Ngự nhàn nhạt đáp, mắt vẫn không rời dung nhan có phần nhợt nhạt ngủ yên trên giường.

“Còn quận chúa hôm nay vẫn đến đợi bên ngoài”

“Bảo nàng ta cút” Huyền Ngự không còn kiềm chế được bất mãn với Phính Đình ba ngày nay nàng đều đến muốn gặp hắn nhưng đều bị ngăn ở cửa. Hắn cần một chỗ để phát tiết phẫn nộ và lo âu trong lòng nên Huyền Ngự liền đổ lỗi cho Phính Đình tặng kiếm mới dẫn đến Băng Nhi …..

Nhưng hắn lại không cách nào đổ toàn bộ lỗi lầm cho người khác. Vì chính hắn mang Ngân Điệp làm lễ vật cầu hôn cho Băng Nhi. Chính hắn muốn công khai thân phận của nàng, chính hắn làm tất cả. Bản tính long loại vốn ích kỷ chấp nhất có thù tất báo, cho nên khi bản thân lầm lỗi càng dằn vặt đau khổ gấp bội.

————————————————–

Khi hoàn hôn nhuộm đỏ Huyền Minh Cung, xa mã của Đông Phương đảo chủ đã đến trước cổng lớn. Đông Phương đảo chủ đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn uy vũ tráng kiện một thân trường bào hắc sắc bước xuống. Ánh mắt hoa đào vẫn tinh anh như thời trai trẻ liếc xéo tổng quản ra đón, Đông Phương đảo chủ hừ lạnh khiến hàn khí lan tràn.

“Lão công a, mau giúp ta” Hàn khí bỗng chốc tiêu thất, nồng nàn như xuân đảo chủ vội nhảy tót đến cạnh cửa xe đỡ phu nhân xuống. Đông Phương phu nhân vẫn yếu thích trang phục bạch sắc kiểu “Tiểu Long Nữ” thuần khiết, chỉ là mái tóc vấn cao theo kiểu phụ nữ có chồng khiến nàng mang theo một nét phong tình của “Thiếu phụ ngây thơ” cho dù nàng chẳng còn ngây thơ chút nào.

“Đảo chủ, phu nhân Vương hiện đang túc trực bên giường tiểu thư lão phu mạn phép mới hai vị vào trong”

“Vậy làm phiển tổng quản” Phu nhân điềm đạm nói. Còn đảo chủ liền cho quần chúng một cái hừ lạnh buốt từ chân lên đến đầu.

————————————————–

Căn phòng hoa lệ nhuốm một màu ảm đạm, tuấn nhan mệt mỏi trên cằm râu đã lún phún xanh khiến Huyền Ngự nhìn thực đáng thương. Cho nên trái với dự định ban đầu, sẽ cho tiểu tử kia một trân nên thân, đảo chủ chỉ đành hừ lạnh bước vội đến bên giường với tay vào chăn gấm bắt mạch cho con gái. Chân mày đảo chủ càng nhíu chặt tâm tình Huyền Ngự càng chìm xuống đáy cốc.

“Băng Nhi như thế này từ khi nào?” đảo chủ lạnh lùng hỏi.

“Từ ba ngày trước”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Là do vương tặng một bảo kiếm cho tiểu thư đêm hôm đó xảy ra chuyện chân khí nghịch lưu, nhưng tiểu thư thể chất âm hàn bẩm sinh lại gặp nguyệt sự nên khí hư ứu đọng tạo thành hiện tại”Trúc nhanh nhẹn báo cáo tình hình cho đảo chủ.

“Ở đây có ôn tuyền không?”

“Dạ chính là dục phòng phía sau nối trực tiếp nối với mạch suối nóng”

“Vậy nhanh chóng đưa Băng Nhi vào ôn tuyền mặt khác bỏ thêm Nguyệt Thiên Thảo này vào nước” đảo chủ từ trong tay áo lấy ra một bao gấm đưa cho Trúc.

“Để ta đưa Băng Nhi vào trong” đảo chủ phu nhân đau sót nhìn con gái nhợt nhạt, nếu năm xưa thân làm mẹ nàng cẩn thận một chút thì Băng Nhi đâu đến tình trạng này.

“Ngươi đứng lại” Huyền Ngự đang định đi theo Trúc và Đông Phương phu nhân vào ôn tuyền liền bị đảo chủ lạnh lùng cản lại.

“Bá phụ” Huyền Ngự biết mình thật thố liền ngoan ngoãn ở bên ngoài nhưng không ngừng nhìn cánh cửa như muốn nhìn xuyên vào bên trong.

“Ngồi đi” đảo chủ lạnh nhạt chỉ chiếc ghế bên cạnh bàn trà. Còn bản thân đã tự rót cho mình một chén trà pha bằng nước tuyết từ đình núi.

“Vâng” không cam tâm rời khỏi cánh cửa nhưng dưới ánh mắt “nếu không nghe lời liền giết người” của đảo chủ, Huyền Ngự cứng ngắc ngồi xuống.

“Ngày mai ta sẽ mang Băng Nhi về Kình Long Đảo”

Huyền Ngự ngước lên nhìn đảo chủ không nói gì nhưng môi đã mín chặt móng tay bấm chặt vào tách trà đang tản ra hơi nước thanh mát nhưng không đủ xoa dịu hắn lúc này. Đảo chủ liếc nhìn Huyền Ngự biều tình kiềm chế như vậy cũng đành thở dài.

“Ta hiểu tâm tình của ngươi, năm xưa khi Tuyết Nhi trúng hàn độc ta cũng có tâm trạng như vậy. Bất lực tự trách, rõ ràng ta có khả năng bảo vệ mẹ con nàng như do ta bất cẩn không ngờ một khắc lơ là khiến kẻ thù có cơ hội hạ độc nàng khi gần đến ngày sinh nở. Khi còn trẻ nàng đã từng đỡ giúp ta một chưởng của Hàn Băng chưởng tuy đã hết sức cứu chữa nhưng di chứng để lại vẫn khiến nàng đau nhức khó thở khi trời chuyển lạnh. Ta tự hứa sẽ không để bất cứ tổn thương nào có thể chạm đến nàng nữa. Thế mà lần đó nàng lại trúng Hàn độc, Tuyết Nhi đã hi sinh toàn bộ võ công để bảo toàn Băng Nhi. Nhưng vẫn khiến bé con mới bảy tháng phải sinh ra. Nhớ năm đó chúng ta phải thay phiên nhau ấp Tiểu Băng Nhi trong ngực. Càng khắc nghiệt hơn Băng Nhi sinh ra vào đúng ngày đại tuyết lạnh lẽo tưởng như chúng ta có thể mất con bé bất cứ lúc nào. Nhưng không hổ là con gái của Đông Phương gia Tiều Băng Nhi đã mạnh mẽ mà sống sót. Từ đó Băng Nhi là viên minh châu của cả gia đình ta quá yêu chiều con bé khiến nó bướng bỉnh ngỗ nghịch như ta không quan tâm. Vì nó là con gái ta, đứa con gái duy nhất trân quý ta có đủ sức bảo bọc nó khoái đạt mà lớn lên. Sai sót duy nhất khiên bé con rời đi sự bảo bọc của ta chính là ngươi..”

“Bá phụ ta sẽ không nói lời xin lỗi, ta sẽ dùng cả đời để thay bá phụ bảo bọc và bao dung Băng Nhi. Sẽ không có lần sau..” nhãn đồng màu lục bảo ánh lên quang lam kiên định. Nam nhi sẽ không nói nhiều nhưng hành động sẽ nói lên tất cả.

“Vậy để xem bản lãnh của ngươi” đảo chủ nhìn ánh mắt kiên định đó cùng tách trà đã vở nát thành bụi phấn trên tay Huyền Ngự nhàn nhạt tiếp tục uống trà không nói thêm lời nào. Cả hai giữ im lặng nhưng không khí không còn lạnh lẽo đặc quánh như lúc đầu, mà tản mạn hòa hợp vì hiệp nghị đã đạt thành.

———————————————-

Sau khi bước ra từ ôn tuyền Băng Nhi đã có vẻ tốt hơn, hàn độc chỉ tạm thời được Nguyệt Thiên Thảo áp chế. Cho nên nàng cần trở về Kình Long đảo điều dưỡng vì khí hậu thảo nguyên không thích hợp.

“Cha nương Băng Nhi không muốn trở về….Ngự ca ca giúp  Băng Nhi với” Nàng cầu cứu nhìn hắn. Hắn biết phải làm sao, hắn cũng không muốn xa nàng nhưng nếu còn tiếp tục để nàng bên cạnh hắn sẽ phạm tội mất. Hắn còn muốn đợi  nàng lớn một chút, trái non ăn sẽ mất ngon.

“Băng Nhi ngoan, cố đợi thêm một thời gian nữa Ngự ca ca sẽ đến đón muội. Lúc đó sẽ không ai bắt chúng ta phải xa nhau nữa”

“là khi nào?”

“Khi hoa tuyết rơi lần thứ mười sáu trong đời nàng rơi ta sẽ đến”

“Ngự ca ca bảo trọng…. Băng Nhi sẽ thuờng xuyên thổi hạt bồ công anh đến bên huynh.Huynh phải mau đến đón muội nếu không Kình Long Đảo bồ công anh sẽ tuyệt chủng đấy”.

Băng Nhi ta nói khi hoa tuyết rơi lần thứ mười sáu trong đời nàng, ta sẽ đến đón nàng về lại thảo nguyên. Chứ không nói sẽ không gặp nàng trong chừng ấy năm, nàng vẫn thật ngây thơ sao ta nỡ để nàng một mình cho tên nam nhân nào có cơ hội chứ. Công lao ta chăm bón sao có thể để kẻ khác cướp không…

“Khoan đã Băng Nhi” Huyền Ngự vội kéo Băng Nhi trở lại trong ngực.

“Ngự ca ca?” Băng Nhi mếu máo.

“Cầm lấy, đây là bí kiếm Âm Long thích hợp với cơ thể muội” Huyền Ngự đặt vào túi gấm bên hông Băng Nhi một quyền sách nhỏ bìa vàng.

“Muội không muốn bí kiếp muội muốn Ngự ca ca” Băng Nhi khóc lớn hai tay ôm chặt cổ Huyền Ngự.

“Băng Nhi ngoan, đây là võ công bí truyền chỉ có nữ chủ nhân trong tộc Đoan Mộc mới có. Võ công này sẽ tương hỗ với võ công của ta. Muội không muốn Ngân Điệp và Kinh Long của chúng ta song kiếm hợp bích sao?” Huyền Ngự yêu thương vỗ nhẹ trên lưng an ủi nàng.

“Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng luyện công nhưng mà muội muốn ở cạnh huynh a”

“Băng Nhi ngốc, muội còn nhớ ấn kí màu bạc trên ngực chứ. Cái đó chính là liên kết giữa chúng ta muội chỉ cần đặt tay lên ấn kí rồi nghĩ đến ta linh hồn chúng ta có thể gặp nhau trong mơ. Nhờ ấn kí đó dù có cách xa huynh vĩnh viễn trong tim muội, còn muội cũng sẽ vĩnh viễn trong tim huynh” Huyền Ngự nỉ non trao cho bé con môt nụ hôn nhẹ nhàng như bồ công anh lướt trong gió, dù cách xa muôn dặm ta vẫn ở trong tim nhau.

Trong ánh bình minh chói lọi của thảo nguyên Huyền Ngự như tiễn linh hồn cùng trái tim mình đi xa. Hắn biết chỉ tạm thời xa nhau nhưng sao tim đau quá? Băng Nhi bé nhỏ muội hay mau mau lớn một chút. Khi xa mã biến mất ở đường chân trời, đôi con ngươi màu lục bảo mất đi ánh sáng ấp ám dần trở nên trống rỗng âm trầm. Dứt khoát quay người bước đi hắn lại trở thành Huyền Minh Vương cao cao tại thượng độc tôn một phương. Có lẽ thời gian này phải thu thập khách không mời một chút, khóe môi nhếch lên cười quỷ dị.

——————————————————

“Ngươi nói sao?”

“Thư quận chúa, Đông Phương tiểu thư đã xuất cung vào buổi sáng ạ”

“Đúng là trởi không phụ lòng người, người đâu giúp ta chải đầu trang điểm ta cần mang một ít điểm tâm đến chỗ Minh Vương” Phính Đình quận chúa mỉm cười vuốt ve dung nhanh mình khi nhìn qua gương đồng mờ ảo. Thế gian này không có thứ gì nàng muốn mà không được, Đoan Mộc Huyền Ngự cứ đợi quỳ xuống hôn gấu váy bổn quận chúa đi.


Niệm Bồ Công Anh _Chương 14

Chương 14: Dạ Yến

2013-06-24 23.46.56

Trên thảo nguyên khi hậu tuy không quá khắc nghiệt như đại mạc nhưng cũng rất khô và nóng.
Do đó đêm thảo nguyên mới chính thực đặc sắc, những cơn gió thanh lương mang theo mùi
hương thảo nhàn nhạt hòa vào không khí. Bầu trời đêm trong suốt lấp lánh ngàn vạn vì sao.
Không bị ngăn trở bởi bất cứ vật cản cao lớn nào, bầu trời thảo nguyên như cao hơn rộng lớn
hơn. Những bộ tộc du mục cũng dừng lại nghỉ ngơi dựng lều, đốt lửa, nướng thịt, ca hát những
khúc tình ca lãng mạng phóng khoáng như gió thảo nguyên.
Huyền Minh Cung đêm nay cũng thập phần náo nhiệt bởi vì dạ yến đón chào sứ giả đến từ triều
đình. Những chiếc đèn lồng lớn màu điều được thắp sáng trên khắp các hành lang cùng hai bên
bậc đá trắng khiến một vùng trời như nhuộm hồng quang. Khi chiếc đèn bằng vàng và thạch anh
bên trong đại điện được thắp sáng, những chiếc chuông đồng vang lên từng hồi ngân trầm trầm
dạ yến chính thức bắt đầu.
Mời khách gia chủ không thể đến muộn, rất nhanh Huyền Minh Vương đã xuất hiện. Một thân hắc
sắc trường bào chính thống, hoa văn mây bạc tỉ mỉ trên viền áo bằng lụa màu ngọc. Cổ áo bằng
nhung thêu kim tuyến hình ngũ long trảo uy mãnh mà cao quý, tràn ngập khí tức đế vương. Mái
tóc dài được ngọc quan bằng thạch anh trong suốt ẩn ẩn một chút vân đá tím nhạt, tựa giống
ánh tím từ đôi mắt ngọc lục yêu mị huyền bí độc nhất vô nhị. Vì là tuyệt thế vô song cho nên vĩnh
viễn tịch mịch, nhưng bên cạnh bóng đêm tịch mịch điểm hỏa nhỏ bé đã xuất hiện.
Huyền Minh Vương nâng niu bế trên tay nhân nhi một thân y phục đỏ rực rỡ như lửa. Tiểu Băng
Nhi không quen trang điểm nên cực lực phản cảm với đống trâm cài tóc nặng trịch mà Cúc và
Lan muốn cắm lên đầu nàng, do đó đã lén lút đem ném hết. Nên mái tóc đen dài mượt mà như
trời đêm thảo nguyên chỉ điểm xuyết một đóa châu hoa phỉ thúy xanh mượt tự như sao băng.
Rất may bộ y phục này Ngự ca ca đặt riêng chế tác tỉ mỉ cho nàng từ thiên tia tằm, kiều diễm
tráng lệ nhưng mềm nhẹ thoải mái. Ngoại y một màu đỏ diễm lệ, gấu áo và viền ống tay thêu hoa
văn ngân sắc, xen ngũ sắc kim hoa. Cổ áo khéo léo đính bảo thạch chạy xuống một chiếc thắt
lưng hoàng kim. Nội y là sự kết hợp hoàn hảo của màu xanh lục bảo cùng sa y hồng nhạt đáng
yêu nhưng tao nhã, chứng minh thân phận không tầm thường của chủ nhân.
Bước vào chính điện trang hoàng rực rỡ, Huyền Ngự một mực đi thẳng hướng đến bảo tọa
thạch anh. Nhưng hôm nay bố trí có thay đổi một chút, bên cạnh bảo tọa còn đặt một ngọc ỷ.
Toàn bộ được chế tác từ ngọc lục bảo, ngọc ỷ thanh thoát được chạm khắc tự như một con
rồng xanh biếc. Đầu rồng và đuôi uốn lượn tạo thành tay vịn cách điệu tự như mây uốn khúc,
thân rồng khéo léo đẽ gọt thành chỗ ngòn lót một tấm lông bạch hùng xinh đẹp. Những chỗ uốn
lượt nhô ra từ đầu và đuôi rồng được trang trí bằng những chiếc chuông vàng buộc tơ hồng xinh
xắn.
“Ngự ca ca muội không thể ngồi cùng huynh sao?” Khi Huyền Ngự mang Băng Nhi đến trước
ngọc ỷ, nàng nhỏ giọng năn nỉ hắn.
“Băng Nhi ngoan chỉ hôm nay thôi, ngồi chỗ đó hôm nay là cần thiết. Huống hồ Ngự ca ca đã
mất rất nhiều công sức thiết kế ngọc ỷ cho Băng Nhi nha” Huyền Ngự mang theo ai oán ủy
khuất, khiến Tiểu Băng Nhi chào thua. Chỉ hận công phu làm nũng của nàng chư tu thành a.
Băng Nhi vừa yên bị trên ngọc ỷ, Mai và Trúc nhanh nhẹn buông xuống màn sa xanh nhạt phía
trước ngọc ỷ. Nhân ảnh Băng Nhi chỉ còn là hình bóng mờ nhạt, quần chúng bên dưới trề môi
kinh bỉ vương thượng keo kiệt, cho thiên hạ ngắm một chút không được sao.
“Vương thượng, khách đã đến” Khi Huyền Ngự vừa ngồi xuống bảo tọa, tổng quản liền nhắc
nhở.
“Vậy bắt đầu đi”
Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, khách nhân vui vẻ bước vào dạ yến tuy nhiên nhân vật chính lại chưa
xuất hiện. Khi hầu hết mọi người đã an vị thì từ đại môn khách quý mới xôn xao xuất hiện. Phính
Đình quận chúa vẫn một thân cung trang hoa lệ như trước, tuy nhiên buổi sáng thì là cung trang
chính thức nhưng lúc này thì có biến tấu một chút. Cổ áo mở rộng thêm để lộ xương quai hàm
xanh, thân áo thấp xuống chút nữa ép sát bộ ngực nhưng muốn bức tử nó nhảy ra ngoài. Trước
ngực thêu một bông mẫu đơn rực rỡ khiến cho đôi gò bồng càng nổi bật như muốn đập vào mặt
người ta. Toàn bộ nam nhân có mặt lần lượt nuốt nước bọt, mắt hiển nhiên đã gần như lọt
tròng. Cửu hoàng tử theo sau lác đầu ngao ngán ‘đám ngu ngốc không biết rắn càng đẹp càng
có độc sao’
“Phính Đình đến trễ xin Minh Vương bỏ quá” Phính Đình bày ra tư thế quyến rũ nghiêng người
chào hỏi.
“Quận chúa đa lễ rồi, mời an tọa” Huyền Ngự không chịu ảnh hưởng từ mình, Phính Đình có một
chút ngoài ý muốn. Nhưng đêm còn dài a, nàng sẽ có cách.
Vừa an vị ở chỗ ngồi gần bảo tọa nhất, cho thấy được sự xem trọng của Minh Vương đối với
mình, Phính Đình cười đẹp như hoa. Nàng rót rượu nho màu hồng nhạt vào chén ngọc định kính
rượu Minh Vương, khóe mắt lướt qua vị trí bên cạnh bảo tọa. Ban đầu do màn che nên không
chú ý đó là cái gì? Ngọc ỷ nơi đại diện cho vương phi? Vì sao nàng không được xắp xếp ngồi đó.
Hay Minh Vương cho rằng chưa công khai hôn ước mà nàng đã ngồi ở ngọc ỷ sẽ ảnh hưởng
đến danh tiết của nàng. Minh Vương quả là người tinh tế a. (Tác giả: ta thèm ăn dưa bở….)
“Tiểu nữ kính ngài một ly”
“Quận chúa mời” Huyền Ngự lịch sự nâng ly lên nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt không dừng lại
trên người nàng chỉ chăm chú nghe tấu khúc thỉnh thoàng lướt qua phía màn sa màu xanh nhạt.
Phính Đình trong ngực dâng lên một chút ủy khuất, nhưng nàng là người biết tiến biết thoái
không vì xúc động mà hỏng việc lớn.
“Gia phụ có chút lễ mọn muốn dâng lên Minh Vương, xin ngài vui lòng thu nhận”
“Ồ ban sáng ta nhận được rất nhiều lễ vật từ hoàng đế….” Huyền Ngự ý vị thâm thường nhìn
Phính Đình đang cười đầy thâm ý.
“Đây là bảo vật chấn gia của Bắc Thần Gia. Tương truyền là thần binh của thượng cổ thần cùng
bạn đời lưu lại khi hai người rời nhân giới. Thụy khí của chúng có thể củng cố long mạch, phu
thê tình thâm trường tồn cùng thiên địa”
“Thực vậy? Bổn vương thực chờ mong” Huyền Ngự nhướn mày. Hắn không để ý đấy cái gì long
mạch vì bản thân hắn chính là rồng cần quái gì mấy thứ long mạch lung tung. Nhưng có thế giữ
vững phu thê tình thâm trường tồn cùng thiên địa có vẻ hấp dẫn.
Hai người hầu bưng lên một thay lớn phủ lụa đỏ. Phính Đình tiến đến trước khay lớn nhẹ ngàng
trút bỏ tấm lụa, kim quang chói lòa phóng xuất trong những tiếng trầm trồ kinh ngạc. Trên khay
rỗ một đôi song kiếm hiện ra một trường một đoản. Trường kiếm thân được đúc nguyên khối
bằng một thứ kim loại màu rám nắng có vẻ thô ráp nhưng lại phát kim quang nhàn nhạt. Vì kiếm
được đúc nguyên khối từ khoáng thạch tên cuôi kiếm không hoa lệ, nhưng được điêu khắc hình
vân mây sống động nổi bật một ấn hình huyết mai đỏ rực từ hồng ngọc. Đoản kiếm một màu
ngân bạc nhu hòa, được chế tác tinh mỹ hơn. Thân kiếm bằng thép bạc nhẵn nhụi trong suốt
như nước, chuôi kiếm tử ngọc điểm xuyết một vài hoa văn hồ điệp bằng ngọc bích. Cuối cùng là
một viên kim cương lớn lấp lánh tuyệt mỹ như giọt lệ của hưng không. Song kiếm một nhu một
cương, một thô ráp một tinh mỹ tự như âm dương của trời đất, như phu thê vĩnh viễn sóng đôi.
Có lẽ truyền thuyết về bảo kiếm không phải để nói cho vui.
“Quận chúa mang đến lễ vật chân quý như thế nếu bổn vương không đáp ứng yêu cầu của
hoàng đế cũng khó a” Huyền Ngự nhàn nhạt lên tiếng.
Phính Đình mở cở trong bụng lần này đã đạt thành tâm nguyện.
“Người đâu mang bảo kiếm lại đây” Huyền Ngự gọi tổng quản mang song kiếm đến trước mặt
vương tay cầm lấy trường kiếm. Bất chợt một dòng khí nóng từ cổ tay xông đến toàn thân khiến
hắn choáng váng. Trong đầu vang lên tiếng nói sắc lạnh.
“Ta nhận người thừa kế của rồng làm chủ nhân, thỉnh đặt tên kiếm”
“Ta sao?”
“Phải chỉ cần cắt máu nhận chủ ban tên, ta nguyện trung thành với ngươi. Ta đã ngủ vạn năm
bây giờ thức tỉnh vì long khí thịnh đại của ngươi”
Huyền Ngự liền dùng kiếm cắt láu máu từ cổ tay, huyết đỏ rực nhuộm thân kiếm thẩm thấu rồi
biến mất. Kiếm phát hào quang đỏ rực.
“Ta đặt tên ngươi là Kim long” Quang mang màu đỏ uốn eo thu mình thành hai chữ đỏ rực đóng
ấn vào kiếm rồi biến mất.
“Chủ nhân, bạn đời của ta xin giao cho ngài. Mong rằng ngài sẽ tìm cho nàng chủ nhân xứng
đáng” kim kiếm liền trở lại trang thái bình thường.
Không để ý đến quần chúng bên dưới ngốc lăng, Huyền Ngự nắm lấy đoản kiếm dứt khoát bước
đến ngọc ỷ phía sau sa mạn.
“Đông Phương Tử Băng, con gái duy nhất của gia tộc Đông Phương chủ nhân Kình Long Đảo
nàng có muốn nhận lấy đoản kiếm này để trở thành bạn đời của ta.”Tiếng nói uy quyền dõ dạc
vang vọng khắp đại điện như tuyên bố thân phận người sau bức màn.
Sa mạn xanh nhạt nhè nhẹ bay lên, nhân ảnh ngồi trên ngọc ỷ hiện rõ điềm đạm đáng yêu mỉm
cười đưa tay phải nhận lấy kiếm, tay trái trao vào lòng bàn tay nóng hừng hực của Minh Vương.
Huyền Ngự mỉm cười rực rỡ hơn bao giờ hết hôn xuống bàn tay trắng như sứ của bạn đời.
Băng Nhi dùng kiếm cắt nhẹ một đường ở ngón tay, huyết đỏ rực rỡ như hoa nhỏ xuống.
“Ta đặt tên ngươi là Ngân Điệp” giọng nói thanh thúy nhẹ ngàng ngân nga một cái tên hồng
quang thu lại đóng dấu rồi biến mất.
Trước cảnh tượng vừa rồi ai ai cũng minh bạch chủ nhân thứ hai của Minh Cung chính là vị
Đông Phương tiểu thư kia. Người trong cung không lấy làm ngạc nhiên, nhưng Phính Đình quận
chúa thì mặt màu xanh mét. Móng tay bấu vào thịt đến bật màu, bảo vật gia tộc tưởng chừng sẽ
là bậc thang cho nàng ai ngờ lại biến thành vật cản.
“Minh Vương bổn quận chúa có chút mệt mỏi xin cáo từ trước” nàng bực tức vung áo bỏ đi
không thèm nghe Huyền Ngự nói lời tiễn khách. Lúc này nàng cần bình tĩnh, không tin một con
nhóc miệng còn hôi sữa có thể làm đối thủ của nàng.
Khách quý đã đi, tiệc cũng tàn thôi. Minh Vương cười tươi miệng ngoắc đến mang tai vì đã cầu
hôn được rồi. Tổng quản cười híp mắt vì gian kế đạt thành, mọi người vui vẻ vì được chứng kiến
một bữa tiệc thật đặc sắc. Ai cũng vui chỉ một người không vui.

———————————————–
Đêm thảo nguyên tinh không cao vút, tinh tượng biến hóa lặng lẽ quyết định vận mệnh an bài.
Huyền Ngự bỗng giật mình tỉnh giấc vì cảm giác nóng ran ướt dính trước ngực. Băng Nhi trong
ngực hắn nóng hổi, gương mặt đỏ hồng vì sốt cao mồ hôi tuôn như suối. Cơ thể bé nhỏ liền
không ngừng co giật.
“Băng Nhi tỉnh tỉnh” Huyền Ngự lồng ngực như bị bóp chặt vì sợ hãi lay nhẹ bé con.
“Ngự ca muội đau”
“Đau ở đâu?”
“Bụng đau..đau quá”
“Trúc ngươi ở đâu lại đây Băng Nhi khó chịu” Trúc trên gian hồ có danh xưng là vô ảnh thần y,
không ai biết thân thế của nàng chỉ biết một thần y đến từ Tây Vực.Ít ai ngờ rằng nàng lại là tì nữ
dưới trướng của Minh Vương.
“Băng Nhi ngoan cố chịu một chút” Huyền Ngự run rẩy tung chăn chấc nàng dậy. Hắn sợ điếng
hồn khi nhìn thấy máu loang lổ trên giường. Máu từ hạ thân Băng Nhi thấm ra ướt đẫm cả quần
lụa mỏng.
“Vương Thượng có chuyện gì”
“nàng ..nàng chảy máu”
“Để nô tì xem” Trúc vội đặt tay lên mạch môn của Băng Nhi, có hai luồng khí kì lạ không ngừng
chạy loạn một âm hàn một nóng bức. Hàn khí có lẽ là do bẩm sinh nhưng còn nhiệt khí thì không
rõ đại khái do hai luồng khi chưa thể dung hòa khiến nàng sốt cao. Uống một vài thang tĩnh tâm
dược có thể khắc chế. Còn máu thì…..
“Ách cái này vương ngài nên ra ngoài một chút sao” Trúc khó xử nhìn Vương gần như xắp phát
điên ôm khư khư tiểu thư.
“Không ta phải ở đây với nàng. Nói đi dù có chuyện gì ta cũng chịu được ta sẽ không rời Băng
Nhi nửa bước” Huyền Ngự làm ra vẻ lẫm liệt tử vì đạo sẵn sằng làm thịt kẻ nào bắt hắn rời Băng
Nhi.
“Ách tiểu thư sốt vì chân khí không thể dung hòa ta có thể kê đơn giúp nàng hạ sốt. Có lẽ tiểu
thư cần trở về Kình Long Đảo một chuyến để trị tận gốc căn nguyên chân khí nghịch lưu. Còn
máu là do..”
“Do cái gì nói mau”
“Cái đó là…”
“Gì nói mau không ta đá ngươi ra cửa”
“Cái đó là nguyet sự của nữ nhi a, tiểu thư có lẽ là lần đầu có” Mặt Trúc đỏ bừng, vấn đề xấu hổ
đó mà bắt nàng nói ra miệng thực là mất mặt aaa.
Huyền Ngự đơ ra một chút, rồi mới từng giọt hồi thần nuốt nước bọt đánh ực một cái.
“Vậy ngươi ở lại giúp nàng ta..ta ra ngoài” Huyền Ngự bằng tốc độ nhanh nhất vọt ra khỏi phòng,
một mạch nhảy xuống hồ nước lạnh hắn tự nhủ phải bình tĩnh Băng Nhi không có sao…,chết tiệt
chỉ là bé con đã lớn….
“Tổng quản”
“Có”
“Giửi bồ câu đến Kình Long Đảo ngay”
“Vâng”

—————————————–
Kình Long Đảo
“lão công chuẩn bị đi đón con gái”
“Không phải nó ở chỗ tiểu tử kia quên mất cha mẹ sao?” về đây phá đám ta cùng lão bà tình tự.
“Con gái ngươi đã gặp đại di mụ lầu đầu rồi a”
“Ách”
“Nếu lão không muốn tên tiểu tử kia nổi máu cầm thú liền cút nhanh đi đón con gái về…”